Cảm ơn thời gian, vì cuối cùng thời gian cũng gửi em đến và để cho tôi yêu em thêm một lần nữa- Những năm tôi 20, hồn nhiên, tự do và bồng bột…
Hà Nội vào thu
…Là sâu thẳm mối tình đầu
…Là cồn cao yêu nhớ
…Là say đắm đến mơ màng
…Là khoảng khắc chơi vơi
…Là yêu thương thương giận hờn vô cớ
Ngày hôm qua, khi mở cửa, tôi thấy em đứng đó, dịu dàng và tươi mát, , ánh mắt em thật đẹp, đôi môi em mấp máy,…Em biết không, tự nhiên trong tôi bỗng trào ngược một luồng cảm xúc mới, tôi không kìm được mà phải thốt lên rằng: Em thật đẹp, mùa thu Hà Nội, mùa thu của tôi!
Cảm ơn thời gian, vì cuối cùng thời gian cũng gửi em đến và để cho tôi yêu em thêm một lần nữa- Những năm tôi 20, những năm mà trái tim tôi còn hồn nhiên, tự do và bồng bột…
5 giờ chiều, tôi hẹn em ở quán “Ki-ốt 174” trên đường Quán Thánh.
Nhớ bao mùa trước, chúng ta vẫn thường ngồi đó, nhâm nhi vị đắng và lặng yên nghe những tiếng thở dài của cuộc sống.
Tiếng “lách cách” phát ra từ người thanh niên đối diện. Anh ta có một bộ vest màu xám lạnh, chiếc kính cận và một chiếc đồng hồ lịch lãm ôm trọn lấy cổ tay rắn chắc. Có lẽ anh ta đang cố gắng hoàn thành nốt số lượng công việc còn dang dở, đôi mắt thể hiện sự tập trung cao độ và những ngón tay thoăn thoắt trên bàn phím của laptop.
Tiếng giày cao gót ma sát đều đặn với mặt sàn gỗ- Từng nhịp, từng nhịp một. Cô gái công sở đó bước vào quán với một tập tài liệu trên tay, mái tóc xoăn bồng bềnh, bộ đầm màu pastel và trên môi không thiếu đi một nụ cười rạng rỡ. Cô ấy gọi cho mình một cốc táo ép và một tách cà phê truyền thống, tôi đoán là còn một vị khách nữa chưa xuất hiện. Tôi thích cái cách cô ấy đưa tay lên xem giờ, vì đơn giản là tôi thường có cảm tình với phụ nữ đúng hẹn, chỉn chu và không lề mề.
Tiếng cười giòn tàn của đám học sinh bên kia đường. Ngẫm lại hồi đó, cảm giác hạnh phúc nhất chính là khi đồng hồ điểm đến 5h30, hình ảnh thân yêu của bác bảo vệ với chiếc dùi dắt bên hông, 3 nhịp trống vang lên rành rọt: Tùng, tùng, tùng… Cảm xúc của những buổi tựu trường, cảm xúc khi được nghe những âm thanh bình dị, đến hôm nay cùng chỉ còn là những màu kí ức và hoài niệm.
Trời xẩm thối, tôi và em sẽ cùng nhau thưởng thức tô phở nóng trên phố Hàng Trống.
Mùa thu dễ đói bụng lắm, mà Hà Nội lại nhiều món ngon.
Tôi không nghĩ là sẽ dắt em vào một nhà hàng cao cấp, ăn những món Tây và hưởng không khí điều hòa. Vì “thu” chính là một đặc sản của quê hương mình- An nhiên, chân thật và rất đỗi giản dị.
Nếu em đi khắp Trái Đất này, em sẽ thấy rằng: Vị phở Hà Nội chính là ngon nhất. Thật đấy, em yêu! Thưởng thức một bát phở trong không khí se se lạnh của những ngày chớm thu, mùi hoa sữa đặc trưng quyện cùng hương cốm thanh dịu. Còn gì tuyệt vời và đáng trân trọng hơn nữa không em?
Những ngày tháng 9 mong manh lắm, mới hôm qua chúng ta còn chúc nhau có một kì nghỉ lễ Quốc Khánh vui vẻ, vậy mà đến hôm nay Hà Nội đã “rợp” bóng người. Chẳng mấy chốc mà thu qua đông tới….
Mỗi một giây qua đi, cùng đồng nghĩa là thời gian được ở bên cạnh người mà chúng ta thương cũng bị rút ngắn dần. Trân trọng và đừng lãng phí nhé!
Khi kim giờ chỉ tới 10h10 , tôi sẽ đưa em về nhà và nói lời tạm biệt.
Người ta nói, Hà Nội đẹp nhất lúc về đêm. Nhưng “thu” về đêm thì còn đẹp hơn cả. Cánh tay phải của tôi sẽ ôm lấy đôi vai gầy guộc của em, thỉnh thoảnh tôi sẽ đưa cánh tay trái đeo đồng hồ của mình lên để vuốt lấy mái tóc ngắn của em, nó thật mềm và có mùi thơm rất tự nhiên. Chúng ta sẽ cùng nhau đi bộ hết con đường này, dưới ánh đèn vàng mờ của phố phường và mp3 chạy những bản nhạc của Trịnh Công Sơn…
Tôi chỉ có thể nói lời tạm biệt, “hẹn gặp lại” ư? Đối với tôi, “hẹn gặp lại” chính là một lời hứa. Ngày mai, tôi và em sẽ lại gặp nhau? Tôi không biết trước được những cái hẹn. Em biết đấy, những kế hoạch cũng có thể bị thay đổi, một vài cái thông báo bớt chợt, hay những chuyện ngẫu nhiên ập đến…Chúng ta đều không thể biết trước được.
Tôi cũng đã từng mong ngóng vào một cái “hẹn gặp lại”, nhưng từ đó trở đi tôi chẳng bao giờ gặp lại người ấy nữa…
Đừng để một ai đó phải dành thời gian quý báu của mình ra, chỉ để chờ đợi một lời hứa hẹn vu vơ.
Một gã đàn ông đeo đồng hồ, thì cần phải thưc hiện đúng lời hứa của mình.
Tháng 9 này, tôi sẽ hẹn “thu” vào những lúc cả hai đều có thời gian dành cho nhau, không gò bò, không ép buộc. “Tôi sẽ bỏ tất cả để về với Hà Nội những ngày thật là mùa thu…”
Xem thêm các bài viết hot nhất hiện nay:
- Đồng hồ nam chính hãng cho bạn nhiều lựa chọn
- Đồng hồ hàng hiệu cho sở thích riêng
- Đồng hồ Audemars Piguet replica bạn có nên mua