Thời gian rất quan trọng, trôi qua rồi sẽ chỉ là quá khứ mà chúng ta cũng không thể lúc nào cũng ngoái đầu lại được. Một giây đáng quý đến nhường nào….


…Được trích lại từ hồi ức năm 1998…


20/7/1998: Trượt đại học

“Ba, …Con trượt rồi”

Ba tôi cụp máy và không nói gì thêm.

Tôi liền tự hỏi: “Những người trượt đại học thì họ sẽ làm gì nhỉ?” Tại sao tôi lại không khóc lóc, tại sao tôi lại không có ý định tử tự mà lại có thể bình tĩnh gọi điện thông báo cho ba. Hình như, tôi quá vô tư thì phải.

Bữa cơm hôm nay trôi qua thật nặng nề, mẹ tôi sang nhà bà ngoại và không gian chỉ còn lại hai ba con. Ông vẫn tiếp tục giữ im lặng, tiếng thở dài thườn thượt…

“Ba…”

“Ăn cơm đi. Chúng ta sẽ nói chuyện đó vào ngày mai”

21/7/1998: Cuộc trò chuyện với bác thợ đồng hồ

Buổi sáng, ngủ dậy tôi không thấy ba trong nhà. Cái không gian tĩnh mịch này khiến tôi thật khó chịu. Và tôi thấy trên bàn ăn có một mẩu giấy nhắn:

“Hôm nay, con đưa lại bé Thảo về lại Quảng Ninh nhé. Tiền và vé xe ba để nó trong ngăn kéo và tiện thể rảnh rỗi đem đồng hồ đi sửa giùm ba, hình như nó bị chệch một giây rồi. Cảm ơn con.”

Sau khi từ Quảng Ninh trở lại Hà Nội, tôi mần theo địa chỉ ba đưa, nó nằm trên đường Nguyễn Lương Bằng. Ba tôi cũng thật buồn cười, ngay bên cạnh nhà có hẳn một trung tâm sửa chữa to đùng mà ông vẫn cứ cương quyết với địa chỉ này.

thợ sữa chữa đồng hồ

“Nó bị bệnh gì vậy con?”

“Dạ. Đồng hồ của ba con bị chệch một giây rồi ạ”

“Ba con làm nghề gi vậy?”

“Ba con là bác sĩ”

Bác ấy cặm cụi sửa lại đồng hồ cho ba tôi rất cẩn thận và tỉ mẩn.

sửa đồng hồ

“Sau ba cháu lại vội thế nhỉ, chỉ có chậm một giây thôi mà”

“Bây giờ là 15 giờ, con có biết sự khác nhau giữa 14h59 và 15h là gì không hả cô gái?”

Tôi thản nhiên trả lời: “Dạ không bác, con cảm thấy nó cũng giống nhau mà”

Bác ấy nhìn tôi cười rất triu mến,…

“Nếu giờ học của con quy định là 15h mới được tan, thì cũng có nghĩa là lúc 14h59 con không thể bước chân ra khỏi lớp nếu như cô giáo con không cho phép, đúng không nào? Ba con là bác sỹ nên ông ấy trân trọng từng giây một, nếu ba con chỉ cần nghỉ tay một giây thôi, thì người bệnh nhân xấu số nào đó đang nằm trên bàn mổ kia rất có thể sẽ ra đi mãi mãi. Con hãy thử tưởng tượng việc trái đất ngừng quay quanh mặt trời 1 giây xem, chuyện gì sẽ xảy ra với loài người chúng ta đây. Ronadol ghi bàn ở phút thứ 59 và cả thế giới sẽ chỉ nhớ đến phút thứ 59. Vào lúc 14h59 của năm nào, ba con nhìn thấy nụ cười của mẹ con và giờ họ có con trên đời. Tỷ dụ lúc 15h, ba con không kịp nhìn thấy nụ cười của mẹ, liệu họ có cưới được nhau? Con à, một giây thôi cũng đủ để người ta cất lên tiếng yêu đầu tiên của lòng mình…”

Xem thêm  Ngoài Peugeot, Lacoste, một thương hiệu đồng hồ cực kỳ nổi tiếng cũng “bắt tay” với Novak Djokovic

đồng hồ nam

Và tôi cũng đã biết tại sao mình lại trượt đại học- Vì cũng đã có một giây nào đó tôi buông thả suy nghĩ và ngồi ngẩn ngơ.

1/8/1998: Mẹ tôi sinh em bé

Hàng xóm nói mẹ tôi thật buồn cười và họ bàn tàn rất nhiều về việc bà sinh thêm em bé: “Cái tuổi đấy mà còn đẻ, không biết tự lượng sức mình…”

Còn tôi thấy chính họ mới là những kẻ buồn cười nhất trái đất này.

Ba tôi nói: “Họ không biết câu chuyện của gia đình mình, con hãy thông cảm cho họ.”

Mẹ tôi bị mắc bệnh tim nên cơ thể của bà rất yếu, bà ít khi làm được việc nặng nhọc. Nhưng ba tôi là trưởng tôn, nên việc có một đứa con trai “nỗi dõi” là một điều tất yếu và dường như mẹ tôi mặc cảm về việc đó, mặc dù ba đã an ủi và khuyên ngăn mẹ.

Còn nhớ ngày tôi học lớp 5, tôi thấy hình ảnh của mẹ được đưa vào viện cấp cứu. Ba đã nói dối tôi, tôi không tin là mẹ chỉ bị cảm thông thường, vì lúc đó tôi cảm nhận thấy mẹ rất đau, mẹ chỉ có thể nhắm mắt và để người ta muốn làm gì cơ thể mình…Cả đêm đó tôi khóc và cầu nguyện, cầu nguyện các bác sỹ sẽ đừng làm cơ thể mẹ bị đau và xin Chúa hãy cứu lấy trái tim của bà, hãy để nó sống lại dù chỉ 1 giây thôi…

Trong bệnh viên, tôi theo sát chân ba, đôi mắt ông nặng trĩu nỗi lo âu, hai đôi tay của ông không ngừng sít chặt vào nhau, mùi sát trùng và những tiếng “tích tắc” “tích tắc” “tích tắc”… cứ thế trôi qua.

đồng hồ nam

“Mẹ tròn con vuông, chúc mừng gia đình”. Lúc đó trong mắt tôi, cô y tá đó chính là nàng thiên thần của Chúa.

Xem thêm  Đồng hồ cơ Bosck giá chỉ từ 195.000 VNĐ có nên mua?

Ba tôi thở phào nhẹ nhõm. Cả gia đình tôi vui vẻ chào đón thêm một thành viên mới.

“Hồng Ân, Hồng Ân…”

Hồng Ân có nghĩa là một đặc ân của Chúa, ba tôi đã gọi em như thế.

Tôi rất yêu em, yêu em rất nhiều.

đồng hồ nam

“Nếu một ngày mẹ con mất, thì con sẽ không chỉ là chị mà sẽ là mẹ của Hồng Ân. Hứa với ba là con sẽ chăm sóc và yêu thương em.”

Ba tôi, ông ấy rất yêu vợ của mình. Dường như ba có thể hy sinh tất cả…Vào buổi sáng, ba sẽ ra ngoài vào lúc 6h45 và có mặt tại nhà lúc 18h, mỗi buổi tối ông đều đi bộ cùng mẹ. Có lẽ 18 năm nay, thời gian biểu của ông chưa hề có sự thay đổi.

Có người bảo ba tôi quá cầu toàn vì ba rất hay nhìn vào đồng hồ và quá chú ý đến thời gian. Điều mà ba tôi cần không phải là một chiếc đồng hồ đắt tiền nhất, cao cấp nhất hay nó được đính kim cương quý giá, đơn giản chỉ là  “sự chính xác” nhất. Nỗi sợ của ông chính là không thể về nhà kịp lúc, bắt đầu ăn cơm với mẹ khi tiếng nhạc hiệu của chương trình thời sự vang lên lúc 7h, đón tôi đi học về lúc 5 giờ chiều và bỏ lỡ một giây nào đó để cứu lấy bệnh nhân của mình.

bản năng đàn ông chính trách nhiệm

Bản năng của đàn ông từ khi sinh ra đó chính là trách nhiệm. Tôi quan điểm như thế.

18/8/1998: Tôi thất tình

Hồi nhỏ, câu chuyện cổ tích đầu tiên mà mẹ kể cho tôi nghe đó chính là “Cindrella. Khi tiếng chuông điểm 12 giờ, nàng Lọ Lem bỏ chạy và chàng Hoàng tử chàng thể nào đuổi kịp nàng.

chuông đồng hồ

Ngày hôm nay, tôi thất tình. Tại sao có người cứ cố gắng chạy thật nhanh, thật nhanh mà không thể chậm lại một giây để nhìn vào đôi mắt nhau, chia sẻ và nói cho nhau biết đối phương cần gì nhất…

Anh ấy nói yêu tôi mỗi ngày, nhưng anh ấy không có 1 giây nào tĩnh lại và nhìn vào đôi mắt tôi, anh không biết là tôi đang khóc…

Sinh nhật, tôi dành hết tiền tiết kiệm để mua tặng anh một chiếc đồng hồ. Không phải là ngu ngốc, vì đó là thanh xuân của tôi và tôi không hối tiếc…

đồng hồ nam

“Gửi anh, mối tình tuổi 18 của em. Mình dừng ở đây thôi anh. Anh là mẫu người lí tưởng của em, tham vọng và hoài bão, có học thức và chỉn chu. Anh cũng rất chiều chuộng em. Nhưng anh à, em muốn anh hãy dành một giây để yêu lấy bản thân mình trước tiên, sau đó là gia đình, trước khi anh dành tình yêu cho công việc và cả trước khi yêu em. Năm em 18, có anh là điều em hạnh phúc nhất. Cảm ơn anh.”

Xem thêm  Đồng hồ Rolex mặt xanh Deepsea D-blue càn quét đại dương

đồng hồ nam

15/10/1998: Mùa thu của mẹ

Tôi khóc, ba tôi khóc và bé Hồng Ân cũng khóc. Chúng tôi đã cùng nhau trải qua những phút giây đó, những phút giây mà tôi cảm tưởng như có thể bỏ lại tất cả để ôm mẹ vào lòng, nếu như tôi không kịp nhìn thấy cái bàn tay nhỏ xíu của Hồng Ân và sợi tóc bạc của ba… Có lẽ mẹ đã quá mệt mỏi với căn bệnh của mình và từ nay Chúa sẽ thay chúng tôi chăm sóc mẹ.

đồng hồ nam

Và tôi chưa có một giây nào để nói: “Mẹ ơi, Con yêu mẹ… rất nhiều, rất nhiều”

đồng hồ nam

Thời gian mà Chúa dành cho mẹ chỉ có vậy, may mắn nhất trong cuộc đời mẹ chính là có ba tôi, tôi và Hồng Ân. Mẹ vẫn là người phụ nữ hạnh phúc nhất trái đất này.

Tự nhiên vào một tích tắc nào đó, có một suy nghĩ chạy xoẹt ngang đầu tôi- Chẳng biết trong tương lai, tôi cũng phải chào tạm biệt ba theo cách như này…

Mỗi ngày tôi sẽ dành một giây để ôm ba và nói: Con yêu ba, con yêu ba rất nhiều…

bố và con gái

25/08/2017: Thì hiện tại

Vẫn chiếc đồng hồ của ba năm nào mà tôi mang đi sửa, vẫn bác thợ đó nhưng bác đã trở thành một “ông cụ” đúng nghĩa và tôi dắt theo Hồng Ân.

“Đồng hồ này, giờ em trai con đeo. Bác chỉnh lại dây giúp con với, tay nó nhỏ quá..”

Rồi tôi và bác tâm sự với nhau đôi ba câu về công việc, những vị khách và tuổi tác.

đồng hồ nam

Chúng ta hãy để trái tim mình lặng yên lắng nghe những tiếng “tích tắc” “tích tắc” “tích tắc”…Thời gian rất quan trọng, trôi qua rồi sẽ chỉ là quá khứ mà chúng ta cũng không thể lúc nào cũng ngoái đầu lại được. Một giây đáng quý đến nhường nào….

Xem thêm những bài viết hay nhất tại đây:

.
.
.
.